Vài câu chuyện vô tri mùa mưa

mưa làm mấy chuyện cũ về chơi

Sài Gòn hôm nay nhạt nhòa phía sau màn mưa rôm rả, mấy gã kỷ niệm vừa đặt chân đến đầu ngõ đã được nàng mưa kéo vào nhà rót nước mời.

Chúng nó ngồi chễm chệ như người bạn tri kỷ lâu ngày chưa gặp nay ghé chơi bất ngờ đang chờ con người ả ơi mang lời nhạc tâm sự với mình.

Latte của tôi ngơ ngác nhìn mấy hạt mưa rớt qua khung cửa, lâu lâu có hạt rơi bộp vào đầu rơi mũi lại phủi phủi, khịt khịt như được mùa.

Không giống tôi, chỉ mong mưa mau về với sông hồ, nàng mưa trong mắt Latte lại thật đẹp.

Khi con người lặn ngụp trong cơn phiền muộn mang tên mùa mưa về, Latte lại lấy mưa làm điều gì đó an nhiên lắm, không biết ai đúng ai sai…​


Hồi sáu bảy tuổi, mỗi lần mùa mưa tới là tôi xả thân xuống lòng đường, khi thì cặm cụi bên đống cát vàng chỗ công trường xây dựng, khi thì cưỡi con xe đạp cà tàn băng qua khu xóm nhỏ ngoại ô.

Mưa vui lắm, tôi từng nghĩ mình là ông thần mưa. Tôi hí hửng trổ tài cứ giơ tay lên vặn vặn là mưa lớn hơn, có khi vô tình làm mưa tạnh ngang, lúc đó lại nghĩ chắc là do mình chưa kiểm soát được năng lực này.

Tôi hay đạp xe quanh quanh với thằng Trường, hai thằng nói đủ chuyện. Đợt nó hả hê chuyện bắn bi ăn hết của thằng Hải, tôi cũng không kém cạnh:

"Thằng Hải nó chuyển sang bộ môn bắn bị là do đợt trước tao đập hình luộc nó cả chục tấm, hết hình rồi chuyển qua bắn bị thì tới mày luộc nó!"

Cứ đang đạp xe mà mưa có dấu hiệu nhỏ lại thằng Trường lại kêu tôi vặn cho mưa lớn hơn đi. Nó tin tôi là thần mưa, tại mấy lần biểu diễn không hiểu sao mưa cũng nghe lời tôi thật…​

Lắm lúc tôi chỉ mong ông trời không cho thằng Hải làm thần sấm…​

Ngày 9 tháng 7, 2023

#stories

Tìm kiếm